Home Đăng kí Yêu cầu Forum
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 2]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 2]


Thanh Trung 2693 0

Chương 6: Tinh điện, Tinh bia

Phóng tầm mắt tới bờ sông không thấy một ai tiếp ứng, cho dù nàng đã chuẩn bị tâm tư từ trước nhưng trong mắt vẫn không tránh được vẻ thất vọng,

Từ Sở quận đến Kinh Châu, xuôi dòng mà xuống mất ba ngày, theo lý mà nói khoảng thời gian này đủ để chấp sự của Ngụy gia ở Kinh Châu nhận được tin tức, hiện tại chưa có ai tới chỉ sợ Kinh Châu cũng không được yên ổn, hay có thể nói bàn tay của Trương gia đã duỗi tới Kinh Châu.

Không nhanh không chậm, Giang sở khắc xong một dao cuối cùng, ngẩng đầu lên nói: “Đại tiểu thư, chúng ta đến Kinh Châu rồi.”

Thuyền lặng lẽ cập bến, Ngụy Nguyên cắn chặt môi, mãi cho tới khi đứng ở trên bờ nàng mới mở miệng nói: “Giang Sở, ngươi ở lại giúp ta được không?”

Đoạn đường đến Kinh Châu không hề bình yên, có thể an toàn đến nơi để cho Ngụy Nguyên thấy rõ thực lực của Giang Sở, nhưng giờ ước định cùng Giang Sở đã kết thúc, lẽ ra nên chủ động chia tay nếu như cảm thấy thoải mái. Nhưng Ngụy Nguyên lại không thấy thoải mái, nàng cũng không phải đại trượng phu, nàng chỉ là một người con gái mà thôi.

“Tuy rằng nó còn chưa hoàn thành triệt để, nhưng nếu như ngươi thấy thích thì hãy giữ nó đi.” Đưa tác phẩm điêu khắc trong tay cho Ngụy Nguyên, Giang sở nở nụ cười nhẹ nhàng: “Đại tiểu thư, để ta đưa ngươi vào thành.”

Dù Giang Sở cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, mà Nguy Nguy vẫn cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Bất luận nàng nói làm sao cũng không thay đổi được tâm ý của Giang Sở.

Nàng muốn giữ Giang Sở lại, nhưng nàng không tìm được lý do nào. Nói cách khác, bây giờ nàng không thể bỏ ra vật gì để giữ Giang Sở được.

“Vào thành đi, trước tiên chúng ta sẽ tới Tinh điện, đoạt lấy tư cách tham gia Tinh chi truyền thừa.” Trong lòng Ngụy Nguyên có chút chua xót, nhưng nàng vẫn xoay người đi về phía Kinh Châu.

Từ ba ngày nay, trước cửa Tinh điện thường tụ tập rất nhiều người.

Chỉ còn hai mươi ngày nữa là tới ngày mở ra Tinh chi truyền thừa, dù biết rõ không có cơ hội nào thu được tư cách tham gia nhưng vẫn có nhiều người đứng trước cửa ôm hy vọng vào vận may, trì hoãn không chịu rời đi.

Để đoạt được tư cách tham gia Tinh chi truyền thừa rất đơn giản, chỉ cần thỏa mãn hai điều sau.

Thứ nhất, tuổi tác dưới hai mươi.

Thứ hai, năng lực cảm nhận tinh lực phải đạt tam tinh trở lên.

Trước cửa Tinh điện, dựng một khối bia đá mang phong cách cổ xưa mà quen thuộc, nhìn kỹ có thể thấy trên bia đá có khảm chín viên đá quý. Đưa tay đặt ở trên tấm bia đá có thể cảm ứng tinh lực, kiểm tra rõ ràng năng lực cảm nhận tinh lực mạnh hay yếu. Số viên đá quý sáng lên càng nhiều thì khả năng cảm nhận tinh lực càng mạnh. Năng lực cảm nhận tinh lực đạt tam tinh trở lên, chính là làm cho ba viên đá quý sáng trở lên.

Đứng trước Tinh bia, không có một ai có khả năng dối trá, thậm trí với những người vượt qua hai mươi tuổi, cho dù có nắm giữ năng lực cảm nhận cửu tinh tinh lực cũng không thể làm sáng lên một viên đá quý.

Trong ba ngày qua, có ít nhất hơn ngàn người đến thử nghiệm, thế nhưng có thể thông qua kiểm tra, đạt được tư cách tham gia Tinh chi truyền thừa lại chưa tới ba mươi người.

Những chuyện như thế này Ngụy Nguyên đã sớm biết, nhưng khi đứng ở trước Tinh điện, trực tiếp nhìn thấy từng người, từng người thất bại, trong lòng Ngụy Nguyên không tránh khỏi một trận thấp thỏm.

Mặc dù cuộc kiểm tra thật đơn giản nhưng đối với nàng mà nói, nó không chỉ quyết định tư cách tham gia Tinh chi truyền thừa mà còn liên quan đến sự tồn vong của Ngụy gia.

Nếu ngay cả tư cách tham gia Tinh chi truyền thừa đều không lấy được, thì việc nàng phí hết tâm tư để chạy được tới Kinh Châu cũng chỉ trò cười mà thôi. Một khi tin tức này truyền lại Sở quân thì Trương gia sẽ không còn cố kỵ nào nữa, khi đó chỉ sợ Ngụy gia đứng trước nguy cơ bị diệt dễ dàng.

Mồ hôi toát ra ướt lạnh lòng bàn tay, theo bản năng Ngụy Nguyên nhìn về phía Giang Sở.

“Đại tiểu thư, ngay cả bản thân mình cũng không có lòng tin thì cho dù thông qua cuộc kiểm tra, thậm trí là đạt được Tinh chi truyền thừa cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.” Thay vì an ủi, Giang Sở bình tĩnh nhìn Ngụy Nguyên, lời nói chứa đầy ý nghĩa sâu sắc.

“Chao ôi, Ngụy đại tiểu thư, tiểu thư cũng muốn tham gia kiểm tra sao?”

Đẩy những người trước mặt ra, mấy người đi tới trước mặt Ngụy Nguyên, mang theo nụ cười gằn, châm chọc.

Ánh mắt hơi ngưng lại, sắc mặt Ngụy Nguyên bình tĩnh lại: “Trương gia có thể lựa chọn thay Tinh điện từ lúc nào vậy?”

Lời này thực sự ác ý tới cực điểm, đừng nói mấy người này chỉ là nô tài của Trương gia, cho dù đích thân gia chủ Trương gia tới đây cũng không có gan thừa nhận việc này.

“Hiển nhiên chúng ta không dám làm việc đó, nhưng Ngụy đại tiểu thư nên nhớ điểm này, nếu thất bại, e rằng tiểu thư chẳng thể đi khỏi thành Kinh Châu này được.” Nở nụ cười lạnh lùng, người cầm đầu khẽ nhún vai, nhìn như cung kính nhưng lộ ra sát ý lẫm liệt.

“Ta e rằng cánh tay của Trương gia còn chưa với tới Kinh Châu.” không đợi Ngụy Nguyên trả lời, Giang Sở bước ra một bước, một tay giữ trên kiếm trúc, cho dù hắn không hề tiến thêm một bước nữa nhưng cũng khiến mấy người của Trương gia cảm giác sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy khắp người.

“Ngũ tinh! Trời ạ, lại có thể là ngũ tinh.” Lời này vừa ra, trước tinh bia vang lên những tiếng khâm phục, sau đó lan rộng toàn bộ quảng trường.

Trong mắt người thiếu niên tràn đầy kiêu ngạo, tiếp nhận lệnh bài từ trong tay chấp sự của Tinh điện, rồi đi về phía Ngụy Nguyên.

“Bân thiếu gia!” Nhìn thấy thiếu niên tới, mấy người của Trương gia cung kính thi lễ: “Chúc mừng Bân thiếu gia.”

Thoáng nhìn Ngụy Nguyên, thiếu niên hờ hững nói: “Đây chính là Ngụy tiểu thư mà các ngươi nói đến sao? Đúng là có chút sắc đẹp, nhưng không rõ có phải là chỉ được vẻ bề ngoài hay không, bổn thiếu gia không có hứng thú gì những người như vậy.”

Hít sâu một hơi, Ngụy Nguyên không có trả lời mà bước thẳng tới Tinh bia, lúc này nói điều gì cũng là thừa thãi, chỉ có thực lực chân chính mới có thể được mọi người tôn trọng.

Giang Sở vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không thay đổi chút nào, dường như chẳng có chuyện gì khiến hắn thấy hứng thú.

“Ngươi là tên sai vặt của Ngụy gia?” Không có để ý đến phản ứng của Ngụy Nguyên, thiếu niên nhìn về phía Giang Sở ngạo nghễ nói: “Nghe nói ngươi chém chết một cao thủ nửa bước Ngưng Tinh, cũng coi như có chút bản lĩnh, bổn thiếu gia cho ngươi cơ hội được phục vụ ta, khi đó sẽ không thiếu chỗ tốt dành cho ngươi.”

Cuối cùng trên mặt Giang Sở cũng nở nụ cười, chỉ là nụ cười này chứa đầy sự mỉa mai.

Thái độ đó của Giang Sở không qua được ánh mắt của người thiếu niên, trong cơn tức giận, hắn lạnh lùng nói: “Chẳng qua là một tên nô tài mà thôi, ngươi cho rằng bổn thiếu gia không dám giết người sao?”

Không giống đám người Trương gia, lúc thiếu niên nói chuyện không hề có sát ý nồng đậm nhưng lại có sự tự tin mạnh mẽ, dường như việc giết người đối với hắn mà nói chỉ là chuyện đơn giản cực kỳ, cho dù là ở Kinh Châu hay trước của Tinh điện đi chăng nữa.

“Ngươi cũng có tư cách này sao?” Mí mắt hơi trùng xuống, Giang Sở nhìn về phía thiếu niên, chăm chú hỏi.

Trên gương mặt thoáng hiện một tia đắc ý, thiếu niên cười gằn nói: “Bổn thiếu gia họ Lâm, chữ Lâm trong Lâm Hiểu Đông – thành chủ của Kinh Châu.”

Thành chủ của Kinh Châu! Qua lời vừa nói, Giang Sở liền biết vì sao đối phương lại kiêu căng như vậy, làm con của thành chủ, hắn thực sự có tư cách không kiêng nể gì cả ở Kinh Châu. Đương nhiên ở đây cũng không bao gồm Giang Sở.

“Chỉ là một người cha tốt mà thôi, như vậy không đủ.” Ánh mắt không hề thay đổi, Giang Sở nói với giọng châm biếm.

Đây là lần đầu tiên ở Kinh Châu có người dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, sắc mặt thiếu niên liền tái nhợt: “Bổn thiếu gia vừa kiểm tra xong, năng lực cảm nhận tinh lực đạt ngũ tinh, chắc chắn trong vài ngày nữa bước vào Ngưng Tinh cảnh, những điều đó có đủ hay không?”

“Không đủ!”

Giang Sở nhẹ giọng nói, như thể đây vốn là chuyện hiển nhiên.

Không ai biết Giang Sở dựa vào điều gì mà tự tin đến thế, nó khiến thiếu niên cảm thấy mình hứng chịu sỉ nhục lớn, hắn cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi là ai cơ chứ? Ở Sở quận ngươi có thể là một đại nhân vật nhưng ở Kinh Châu ngươi chỉ là con giun con dế mà thôi.”

“Ngũ tinh! Lại là ngũ tinh, chết tiệt, ta không nhìn lầm đó chứ, làm sao có khả năng lại cùng xuất hiện hai người đạt ngũ tinh tinh lực.”

Không đợi Giang Sở trả lời, khắp nơi xung quanh lại nhốn nháo thêm lần nữa, nhưng lần này tiêu điểm của mọi người lại là một cô gái xinh đẹp.

Hai tay nắm thật chặt lệnh bài, trong lòng Ngụy Nguyên trở nên kích động, gần như nói không ra lời.

Một đường chạy trốn từ Sở quận tới đây, giờ phút này nàng cũng có thể trút bỏ gánh nặng trong lòng, năng lực cảm nhận tinh lực đạt ngũ tinh cũng coi như thành tích tốt, tiềm lực như vậy gần như chắc chắn có khả năng bước vào Ngưng Tinh cảnh. Thậm chí có thể được Tinh điện chú ý đến.

“Chúc mừng đại tiểu thư.” Khẽ mỉm cười, Giang Sở đi về phía Ngụy Nguyên, nhẹ giọng nói.

Trong phút chốc, sắc mặt thiếu niên trở nên nghiêm túc, là con trai của thành chủ Kinh Châu, so với bất kỳ ai khác hắn càng hiểu ý nghĩa của việc cảm nhận ngũ tinh tinh lực. Nếu như trước đó, hắn có thể không kiêng nể sỉ nhục, thậm chí là đánh chết nếu thấy không hợp ý, nhưng bây giờ hắn cũng hơi kiêng kỵ, đặc biệt là sắp tới thời gian mở gia Tinh chi truyền thừa.

“Ngụy tiểu thư, bổn thiếu gia ghi nhớ.” Hơi gật đầu, thiếu niên đưa tay ra: “Một lần nữa hãy nhớ, Lâm Bân, con trai của thành chủ Kinh Châu.”

“Ngụy Nguyên, Ngụy gia ở Sở quận.” Sau một chút trầm mặc, Ngụy Nguyên liền đưa tay ra, Lâm Bân không giống với Trương gia, cho dù nàng có bước vào Ngưng Tinh cảnh đi chăng nữa thì vẫn phải duy trì sự kính trọng đối với con trai của thành chủ.

“Ngụy tiểu thư, ta muốn xin ngươi một người.” Chuyển đề tài, Lâm Bân chỉ về phía Giang Sở nói: “Không biết Ngụy tiểu thư có thể từ bỏ tên sai vặt này hay không?”

Trong khi nói chuyện, Lâm Bân không chút nào kiêng dè, ở trong mắt hắn Giang Sở chỉ là một tên nô tài mà thôi, chỉ cần là người có đầu óc sẽ không ẫu trĩ trở mặt với Lâm gia vì một tên nô tài.

Còn Giang Sở suy nghĩ thế nào đều không trọng yếu, một tiểu nhân vật hèn mọn như vậy không có bất cứ quyền nào để nói.

Lạnh lùng nhìn Giang Sở, Lâm Bân nở nụ cười, không phải ngươi luôn ngông cuồng sao, chờ Ngụy tiểu thư đồng ý, sẽ là thời điểm mà ngươi phải hối hận.

Chương 7: Cửu tinh trong nháy mắt

Nếu như Giang Sở thật sự chỉ là nô tài của Ngụy gia thì Ngụy Nguyên không thể cự tuyệt yêu cầu của Lâm Bân, đằng này Giang Sở căn bản không phải là người mà Ngụy Nguyên có thể sai khiến. Trong mắt Ngụy Nguyên hiện lên một tia xấu hổ, nàng rất nhanh ổn định tâm tình của mình.

“Xin lỗi, Lâm công tử, Giang Sở là bằng hữu chứ không phải là người hầu của ta.”

Câu trả lời này quả thật nằm ngoài dự kiến của Lâm Bân, nhất thời làm cho hắn có chút thất thần.

Mấy ngày nay, những lời đồn đại về Giang Sở rất nhiều, hơn nữa tin tức này đã được người của Trương gia nhanh chóng xác nhận, hôm nay lại đột nhiên biến thành như vậy làm cho Lâm Bân không khỏi có chút mất mặt. Chỉ một thoáng suy nghĩ, ánh mắt Lâm Bân hiện lên một tia âm lệ nhìn về phía mấy người Trương gia.

Người của Trương gia liền há to miệng, muốn giải thích nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị Lâm Bân cắt đứt.

“Nói như vậy hắn không có quan hệ với Ngụy gia phải không?” Ánh mắt có chút phát lạnh, Lâm Bân một lần nữa mở miệng, sát khí trong câu nói lộ ra rõ rệt.

Cảm nhận tinh lực của Ngụy Nguyên cũng là ngũ tinh, trước mắt hắn không muốn trêu chọc, nhưng đối với Giang Sở, hắn không có chút kiêng kị nào. Nếu như không cho tên tiểu tử cuồng vọng này một chút giáo huấn thì chẳng phải người ta sẽ cười nhạo Lâm Bân hắn là kẻ mềm yếu, dễ dàng ức hiếp ư.

Tay Giang Sở vẫn cầm kiếm, hắn không có trả lời mà yên lặng đi về phía Tinh bia.

“Sao? Chẳng nhẽ ngươi cũng muốn thông qua kiểm tra để dọa ta?” Trước hành động của Giang Sở, Lâm Bân khinh thường cười cười, nhưng hắn cũng không có ngăn cản Giang Sở: “Lẽ nào ngươi cho rằng cảm nhận tinh lực của mình cũng là ngũ tinh chăng?”

Mà có được tinh lực thì sao chứ, thậm chí cảm nhận tinh lực của Giang Sở có đạt đến yêu cầu tam tinh của Tinh Điện thì Lâm Bân cũng không thèm để ý. Trừ khi cảm nhận tinh lực của Giang Sở cũng đạt ngũ tinh trở lên giống như Ngụy Nguyên. Phải có thiên phú như vậy mới có tư cách để Tinh Điện chú ý.

Ngụy Nguyên không giống với Lâm Bân, trong lòng nàng có chút căng thẳng, nàng vẫn còn nhớ rõ lúc trước Giang Sở từng nói mình không thể ngưng tụ tinh lực, nếu lời đó không phải là giả vậy thì lần này hắn đi kiểm tra làm gì?

Bản thân Giang Sở không có chút danh tiếng nào, sẽ không làm cho ai chú ý đến, nhưng tranh chấp giữa hắn với Lâm Bân thì lại có rất nhiều người thấy rõ ràng. Trong tình huống này, việc tiếp nhận kiểm tra đã thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy mọi người đều tránh ra nhường đường cho hắn.

Chấp sự của Tinh Điện vẫn lằng lặng ngồi ở trước Tinh bia, vẻ mặt không hề thay đổi. Ngay cả lúc cảm nhận tinh lực của Ngụy Nguyên và Lâm Bân đều đạt ngũ tinh, hắn cũng chỉ liếc qua một cái mà thôi, còn về chuyện xung đột của đám người kia hắn không thèm quan tâm.

“Đặt tay lên Tinh bia, ngươi có thời gian mười nhịp thở để cảm ứng tinh lực”. Vị chấp sự của Tinh điện dặn dò một cách máy móc sau đó nâng tách trà lên uống một ngụm, nhìn Giang Sở một cách hời hợt.

Bàn tay trắng nõn của Giang Sở đặt ở trên tấm bia trông thật chói mắt nhưng cũng có mấy phần đặc biệt.

Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp thở!

Trên Tinh bia vẫn không có chút biến hóa nào, nó như đang nhếch miệng chế nhạo Giang Sở ngu ngốc, giống như vẻ mặt khinh thường của Lâm Bân.

Cho đến khi…Giang Sở nhắm mắt lại.

Đôi mắt khép hờ, Giang Sở tựa hồ như không hề quan tâm tất cả mọi thứ xung quanh, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ một cái lên trên Tinh bia. Ngay sau khi hắn nhắm mắt, lập tức phong vân biến đổi, tay áo trên người Giang Sở không gió mà bay, kiếm trúc bên hông bỗng chốc xuất hiện những rung động rất nhỏ. Bảo thạch nguyên bản tĩnh mịch trên Tinh bia bỗng nhiên phát sáng, xuyên qua hết thảy trở ngại chiếu vào mắt mọi người xung quanh, làm cho mắt bọn họ không tránh khỏi một hồi đau nhức.

Trong tích tắc ngắn ngủi đó, chín viên bảo thạch trên Tinh bia cùng tỏa sáng, Tinh bia dường như sống lại, nó lộ ra một loại khí tức làm lòng người kinh hãi. Ngoại trừ Giang Sở cùng vị chấp sự của Tinh Điện, tất cả mọi người ở đây không tránh khỏi thất thần, thậm chí còn có người không chịu nổi, không tự chủ được liền lùi ra mấy bước, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Cửu tinh!

Trong tích tắc, toàn trường một mảnh tĩnh mịch, tựa hồ không ai có thể tiếp nhận kết quả như vậy.

Kể từ khi Tinh bia được đặt ở đây, ở Kinh châu chưa có ai có thể làm cho Tinh bia sáng lên cửu tinh, nhưng giờ, chuyện đó đã kết thúc trong tay vị thiếu niên trông rất bình thường ở trước mắt này. Không nghi ngờ chút nào, đây là một kỷ lục đáng sợ, thậm chí rất nhiều năm sau cũng chưa chắc có người có thể phá vỡ được.

Nhưng mà, cửu tinh cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt mà thôi, không cho mọi người có thêm thời gian để nhìn, nó liền u ám trở lại tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mở mắt ra một lần nữa, sắc mặt Giang Sở có chút tái nhợt như bàn tay trắng nõn của hắn vậy. Khóe miệng nở nụ cười tự giễu. Giang Sở chậm rãi thu tay về. Hắn không thèm quan tâm về chuyện quy định thời gian mười nhịp thở, bình tĩnh hướng tới chấp sự của Tinh điện nói: “Như thế có được xem là thông qua không?”

Bầu không khí yên lặng bỗng nhiên bộc phát bởi câu nói kia của Giang Sở.

Tất cả mọi người đều như phát điên, họ dốc sức liều mạng cố gắng chen lấn tới trước để có thể tới gần thêm một chút, nhìn xem người có cảm nhận tinh lực cửu tinh rốt cuộc hình dáng như thế nào.

“Cửu tinh”, hai chữ đơn giản này có sức hấp dẫn vô cùng lớn, làm cho người ta hít thở đều trở nên trầm trọng.

Ở bên dưới, sắc mặt Lâm Bân lập tức trở nên tái nhợt, đắc tội với một thiên tài có cảm nhận tinh lực đạt cửu tinh, cho dù là với thân phận của hắn cũng tuyệt đối là một chuyện vô cùng phiền phức. Nói không chừng cuối cùng hắn sẽ phải cúi đầu khuất phục đối phương cũng nên. Chuyện này khiến hắn cảm thấy rất lúng túng, không thể nói được câu nào.

Trong mắt vị chấp sự hiện lên một tia kích động, hắn không kiềm chế được cầm lấy tay Giang Sở: “Tại sao đột nhiên gián đoạn? Thời gian quá ngắn, đây là cảm nhận cửu tinh a…”

Nhưng một lát sau, sắc mặt vị chấp sự này bỗng nhiên biến thành cổ quái, bởi vì, sau phút chốc kích động hắn rõ ràng cảm ứng được trên người Giang Sở lại không có nửa điểm tinh lực, một chút cũng không có. Điều này căn bản không hợp với lẽ thường.

Nếu như một người có cảm nhận tinh lực đạt cửu tinh, cho dù hắn không có tập trung ngưng tụ tinh lực thì cũng không thể nào không có nửa điểm tinh lực như thế. Thế nhưng, chuyện Tinh bia lóe lên cửu tinh hồi nãy là tuyệt đối không thể làm giả được.

“Bởi ta chỉ có thể làm cho nó sáng lên trong nháy mắt.” Giang Sở cũng không có quan tâm đến ánh mắt của người khác, thậm chí cũng không thèm để ý tới thái độ của vị chấp sự, hắn không có nửa điểm do dự thản nhiên trả lời.

“Chỉ có thể làm cho nó sáng lên trong nháy mắt?” Cố gắng nghiền ngẫm hàm nghĩa ẩn bên trong mấy chữ này, sắc mặt của chấp sự càng trở nên ngưng trọng. Bỗng đầu ngón tay của hắn phát ra một vòng tinh quang màu xanh da trời, tinh lực từ đó tiến vào trong cơ thể Giang Sở để tìm kiếm.

Trước tình huống cổ quái này, chỉ có dùng tinh lực của chính mình đi dò xét mới có thể xác định được tình trạng cơ thể của Giang Sở. Càng dò xét sắc mặt chấp sự của Tinh điện càng trở nên khó coi, buông tay ra, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc.”

Mọi người hoàn toàn không hiểu ý nghĩa ở trong câu nói đó nhưng Giang Sở thì hoàn toàn hiểu rõ.

Theo như phản ứng lúc nãy của Tinh bia thì điều không thể nghi ngờ là khả năng cảm nhận tinh lực của mình vô cùng tốt, nhưng dù có xuất sắc như vậy thì cũng không cách nào làm cho chính mình ngưng tụ tinh lực.

“Lan đại nhân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là hắn gian lận sao?” Bản năng đã nhận ra một tia khác thường, Lâm Bân không nhịn được mở miệng hỏi.

“Gian lận?” Vị chấp sự cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi tới Tinh bia thử gian lận một lần cho ta xem đi nào.”

Tuy Lâm Bân là con út của thành chủ Kinh châu nhưng với tư cách là chấp sự của Tinh Điện, Hải Lan vẫn như cũ không cho Lâm Bân chút thể diện nào.

“Lan đại nhân, ta rốt cuộc có vượt qua kiểm tra không?” Không để ý tới nghi vấn của Lâm Bân, Giang Sở bình tĩnh mở miệng lần nữa. Kết quả như vậy vốn nằm trong dự liệu của mình, Giang Sở không hề bất ngờ chút nào.

Hải Lan nhìn Giang Sở, muốn nói lại thôi, thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu tử, ta có thể hiểu tâm tình của ngươi lúc này, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết, ngươi không cách nào ngưng tụ tinh lực, bất kể cảm nhận tinh lực của ngươi có xuất sắc thế nào thì ngươi cũng không thể ngưng tụ tinh lực để bước vào Ngưng Tinh cảnh.”

Rào!

Lời này vừa nói ra lập tức làm xôn xao toàn trường, không ai hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Nhìn dáng vẻ của Hải Lan, Giang Sở không cho rằng đây là điều dối trá, nhưng cảm nhận tinh lực đạt cửu tinh, thiên phú khủng bố như thế làm sao có thể không cách nào ngưng tụ tinh lực? Theo lý mà nói, đáng lẽ ra phải dễ dàng bước vào Ngưng Tinh cảnh mới đúng a.

Giống như để giải thích mối nghi ngờ trong lòng mọi người, Hải Lan tiếp tục nói: “Đối với ngươi mà nói, kiểm tra căn bản không có chút ý nghĩa nào, bởi vì Tinh Hải của ngươi bị bế tắc hoàn toàn.”

Tinh Hải bế tắc!

Bốn chữ đơn giản ấy đã giải thích rõ ràng hết thảy, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ này.

Tinh Hải là căn nguyên tu luyện tinh lực, Tinh Hải bị bế tắc thì căn bản không cách nào làm cho tinh lực lưu lại ở trong người, tự nhiên càng không cách nào tu luyện, cho dù có cảm nhận tinh lực đạt cửu tinh cũng không cách nào thay đổi được sự thật này.

Nếu như phải làm một cái ví dụ thì Giang Sở giống như là một cái phễu, vô luận cái phễu lớn bao nhiêu cũng không thể nào giữ nước ở bên trong được.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Ngụy Nguyên trở nên cực kỳ phức tạp, cho đến giờ phút này nàng mới hiểu được lúc trước Giang Sở nói không cách nào ngưng tụ tinh lực là có ý gì.

Cho dù biểu hiện bề ngoài của Giang Sở vô cùng thản nhiên, nhưng không nghi ngờ chút nào đây là khuyết điểm trí mạng. Vô luận Giang Sở có kiếm kỹ kinh khủng ra sao, nếu không cách nào ngưng tụ tinh lực thì hắn nhất định không thể nào trở thành cường giả chân chính được, nửa điểm hy vọng cũng không có.

Thay đổi đột ngột như vậy quả thực thống khổ chẳng khác gì từ Thiên Đường rớt xuống Địa Ngục.

Tất cả mọi người cho rằng Giang Sở sẽ cảm thấy mất mát vô cùng, thậm chí là tuyệt vọng.

Nhưng mà Giang Sở lại chỉ đơn giản nói ra ba chữ, ba chữ khiến người ta không hề nghĩ tới.

“Ta biết rõ.”

Không sai, từ khi mới bắt đầu Giang Sở đã hiểu rất rõ điểm này, hôm nay Hải Lan nói ra cũng chỉ là khẳng định lại suy đoán của hắn mà thôi.

Dừng một thoáng, Giang Sở tiếp tục nói: “Ta chỉ muốn biết, như vậy có tính là vượt qua kiểm tra hay không?”

Giang Sở tỏ ra phi thường cố chấp, vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như hắn hoàn toàn không có bị kết quả như vậy đả kích.

“Tên ngươi là Giang Sở phải không?” Nhìn ánh mắt cố chấp của Giang Sở, Hải Lan mở miệng nói: “Nếu như ngươi muốn, ta có thể cho ngươi lệnh bài, có thể làm cho Tinh bia sáng lên tam tinh trở lên, dù chỉ là trong nháy mắt thì cũng có tư cách tham gia Tinh chi truyền thừa. Nhưng ngươi nhất định phải hiểu một điều, cho dù là Tinh chi truyền thừa cũng không cách nào thay đổi được tình trạng của ngươi. Tinh Hải bị bế tắc, chỉ có cường giả Toái Tinh cảnh trong truyền thuyết ra tay mới có thể đả thông cho ngươi được…nhưng ở Kinh Châu không có cường giả như vậy.”

Muốn tu luyện tinh nhất định phải đả thông Tinh Hải, nhưng căn bản không có ai có khả năng có thể giúp Giang Sở đả thông Tinh Hải.

“Ta hiểu.” Giang Sở khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: ”Nhưng ta lại muốn thử, ta tin rằng trên đời này chắc chắn sẽ có kỳ tích xảy ra.”

Giọng nói của Giang Sở rất nhẹ lại hết sức nghiêm túc, thậm chí mang theo một loại tự tin mà Hải Lan không thể nào hiểu được, dường như Tinh Hải bị bế tắc đối với hắn cũng chỉ là một phiền toái nhỏ rất nhanh có thể giải quyết vậy.

Chương 8: Cửu bộ Tinh Vân thê

Giang Sở bước rất nhẹ, thậm chí đến tiếng bước chân cũng không thể nghe thấy.

Lệnh bài dắt ở bên eo lại đặc biệt chói mắt, đoàn người tự nhiên nhường ra một con đường, nhưng không còn ai muốn tiến lên bắt chuyện. Trên thế giới này, có lẽ cũng có kỳ tích, nhưng kỳ tích dường như sẽ không xuất hiện ở đây, tại trên người tên thiếu niên không hề có bối cảnh này. Cố chấp tới cuối cùng có lẽ cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

Ngụy Nguyên hé mồm nhưng cuối cùng vẫn không có lên tiếng.

Tinh Hải bế tắc, điều này đã định trước Giang Sở sẽ không có giá trị gì để lợi dụng. Cho dù Giang Sở có ơn với nàng thì lúc này cũng không thể mạo hiểm đi đắc tội với Lâm Bân để giữ hắn lại. Giống như Ngụy Nguyên đã nói lúc trước, nàng không phải chỉ một người mà còn phải gánh vác cả sự tồn vong của toàn bộ Ngụy gia.

Giang Sở từng bước đi xa, trên mặt không vui không buồn… Ít nhất, không có ai nhìn ra vui buồn.

Lâm Bân cũng không làm khó dễ nữa, chỉ là lắc đầu rồi quay người rời đi. Cho dù cửu tinh chỉ lóe lên trong chớp mắt thì cũng không giống với người thường rồi, lúc này mà lại ra tay chèn ép cũng không phải là chuyện tốt, huống chi chèn ép một người Tinh Hải đã bị bế tắc thì có gì đáng để khoe khoang?

Ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên tửu lâu, trước mặt Giang Sở lại chỉ là nước trong mà thôi.

Con dao nhỏ trong tay hắn vẫn chắc chắn như cũ, không có một tia gợn sóng nào, những mảnh trúc vụn rơi vãi đầy bàn, trúc điêu càng ngày càng rõ ràng, trong đó mơ hồ có kiếm ý tỏa ra.

Thời gian mười ngày nhanh chóng qua đi.

Người tới Tinh bia kiểm tra nối liền không dứt, nhưng người có tư cách đạt được lệnh bài cũng không tới hai trăm. Đương nhiên, những người này ai ai cũng là những thanh niên rất nổi tiếng trong chín quận Kinh Tương.

Nghe nói, có người tại Tinh bia kiểm tra đạt được thành tích khủng bố – thất tinh, thậm chí kinh động đến Lâm Hiểu Đông – thành chủ Kinh Châu.

Ngược lại, Giang Sở, người đã từng đánh ra cửu tinh lại bị quên lãng.

Đúng như dự tính của Ngụy gia, sau khi tin tức Ngụy Nguyên được ngũ tinh được truyền ra, Trương gia lập tức thu liễm lại. Trái lại Ngụy Nguyên mấy ngày nay bôn ba khắp mọi nơi để giúp cho Ngụy gia có thể từng bước đứng vững gót chân tại Kinh Châu.

Đương nhiên những thứ này đều không có quan hệ gì tới Giang Sở.

“Vẫn còn thiếu một đao.”

Lông mày Giang Sở hơi nhướng lên, hắn để đao xuống, hơi trầm ngâm một lát chậm rãi đem trúc điêu bỏ vào trong ngực rồi đứng dậy.

Mặt trời lặn về phía tây, trời đã tối.

Hôm nay, trước cửa Tinh điện so với lúc trước vắng vẻ hơn hẳn. Tinh chi truyền thừa mở ra, chỉ có người có được lệnh bài mới có tư cách đến đây, những người không có phận sự đều bị ngăn lại.

“Ồ, đó là… Giang Sở?” Xa xa, khi nhìn thấy Giang Sở chậm rãi đi tới, đám người nhất thời trở trên huyên náo một lần nữa.

“Chậc chậc, không ngờ lại là thật, không ngờ hắn thật sự còn dám tới?”

“Quả thực là tự rước lấy nhục, Tinh Hải bế tắc cũng vọng tưởng tu luyện tinh lực? Sao hắn không mơ mình trở thành cường giả đệ nhất thiên hạ đi?”

Mỉa mai, cười khẩy, xem thường, khinh miệt,…Khi những hiệu quả tiêu cực này đồng thời chồng lên nhau, rất ít người có thể chịu đựng được, nếu là người khác chỉ sợ sẽ hổ thẹn và lập tức quay người rời đi. Nhưng đối với Giang Sở, những thứ này chỉ như gió mát lướt nhẹ qua mặt mà thôi, thậm chí đến tư cách để cho hắn nhíu mày một chút cũng không có.

“Yên lặng!”

Âm thanh trầm lắng như sấm sét bên tai, giống như thiên uy, trong nháy mắt đem tiếng của tất cả mọi người đều ép xuống.

Hình dáng của Hải Lan một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, không còn ôn hòa như lúc trước nữa, những nơi ánh mắt hắn lướt qua giống như bị đao phong thổi tới vậy, cho dù là bướng bỉnh như Lâm Bân cũng đều lập tức câm như hến, cung kính hành lễ.

Không để ý tới mọi người, đầu ngón tay Hải Lan điểm nhẹ, thềm đá đi thông tới Tinh điện nhất thời được nhuộm lên một tầng tinh quang nhàn nhạt.

Thềm đá tổng cộng có chín bậc, dưới sự bao phủ của tinh quang lại có vẻ cực kỳ thần bí, giống như nối thông với tinh không sâu thẳm, làm cho người ta phải chùn bước.

“Đây là Tinh Vân thê, cũng là cửa thứ nhất của Tinh chi truyền thừa.” Hải Lan chỉ vào chín bậc thềm đá, thản nhiên nói: “Bước lên Tinh Vân thê, các ngươi sẽ phải chịu sự trùng kích của tinh lực, các ngươi phải nỗ lực hết sức. Thời gian hạn định là ba canh giờ, ít nhất một nửa số người trong các ngươi sẽ bị đào thải.”

Ồn ào!

Lời này của Hải Lan vừa nói ra, đám người lại loạn cả lên. Dẫu sớm biết Tinh chi truyền thừa là không dễ dàng, hưng mà lúc này mới là cửa thứ nhất, tỉ lệ đào thải đã là một nửa, điều này cũng hơi quá tàn khốc nha?

“Hiện tại…Bắt đầu!”

Hoàn toàn không có ý giải thích, Hải Lan chỉ lạnh lùng tuyên bố bắt đầu, hắn lằng lặng đứng ở trước Tinh Điện, dường như tất cả mọi chuyện ở đây không liên quan gì đến hắn.

Ba canh giờ nghe thì có vẻ lâu nhưng vào thời điểm này nào có ai dám lãng phí tí thời gian nào, bất kể trong lòng có bao nhiêu bất mãn thì điều trước hết phải làm là dốc sức liều mạng leo lên trên cái đã.

Oanh!

Một bước đạp lên Tinh Vân thê, bỗng nhiên có tinh quang đầy trời rơi xuống, hầu như chỉ trong một nhịp thở, sắc mặt của những người đầu tiên leo lên Tinh Vân thê liền lập tức dại ra, mồ hôi trên trán nhỏ ra từng giọt.

Bình thường ngưng tụ tinh lực là hết sức khó khăn, nhưng mà giờ phút này tinh lực lại giống như nước biển lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn hướng trước mặt đánh tới, người nào hơi bất cẩn một tí là bị đánh bay ra ngoài.

Trong chốc lát đã có người bị đánh bay xuống dưới, mặt mày xám xịt lần nữa trèo lên Tinh Vân thê.

Kiếm trúc treo bên hông, ánh mắt Giang Sở lướt qua mọi người một lần rồi bước lên Tinh Vân thê.

“Răng rắc!”

Trong một hơi thở Giang Sở liền cảm giác được xương cốt toàn thân mình như bị đập nát, đau đớn kịch liệt suýt nữa làm cho hắn hôn mê. Cảm giác đó giống như một người không biết bơi bị ngã vào sóng lớn, từng phút từng giây đều phải chịu sóng biển đánh vào.

Thậm chí Giang Sở có thể nghe được tiếng xương cốt trên người mình vang lên giòn giã do bị tinh lực đè ép, có thể cảm nhận được sự thống khổ của huyết dịch trong người do bị đè nén mà chảy ngược.

Mười hơi thở!

Vẻn vẹn thời gian mười hơi thở, Giang Sở liền bị tinh lực đánh rơi xuống, trên khóe miệng tràn ra vết máu nhàn nhạt, nhưng ánh mắt hắn lại

trở nên sáng ngời.

Mặc dù chỉ vẻn vẹn mười hơi thở nhưng chừng đó cũng đã đủ để Giang Sở hiểu được ảo diệu của Tinh Vân thê.

Nói đây là một cửa ải, còn không bằng nói đây là một cơ hội trợ giúp người ta ngưng tụ tinh lực. Dưới sự trùng kích của tinh lực, thu nhiếp tinh thần, chỉ cần cảm nhận tinh lực đạt yêu cầu thì có thể ngưng tụ tinh lực, tăng thực lực lên với tốc độ nhanh nhất.

Ý nghĩa của việc kiểm tra khả năng cảm nhận tinh lực tại Tinh bia lúc trước chính là ở chỗ này.

Người nào có cảm nhận tinh lực càng mạnh thì tại trên Tinh Vân thê càng dễ dàng hấp thu, càng nhanh chóng ngưng tụ tinh lực. Nếu như đoán không sai, cái Tinh Vân thê này, mỗi một bậc thang đòi hỏi khả năng chịu đựng tinh lực phải tăng lên ít nhất hai lần.

Nếu như là tình huống bình thường, với cảm nhận tinh lực của Giang Sở thì bậc thang thứ nhất căn bản sẽ không có chút áp lực nào đối với hắn, nhưng tiếc là Tinh Hải của hắn lại bế tắc.

Không có Tinh Hải thì không cách nào hấp thu tinh lực, chỉ có thể bị động chịu đựng tinh lực trùng kích, không chiếm được lợi ích gì.

Cưỡng ép trèo lên Tinh Vân thê đối với Giang Sở quả thật như là một loại tra tấn, cho dù hắn cố gắng thế tới đâu thì cũng không thu được chỗ tốt nào.

Dường như để kiểm chứng suy đoán trong lòng, chỉ trong chốc lát này đã có hơn mười người dễ dàng leo lên bậc thứ hai, mà trong nhóm này liền có Lâm Bân và Ngụy Nguyên ở đó.

So những người khác thì cảm nhận ngũ tinh mạnh hơn nhiều lắm.

Mà ở phía trước mười mấy người này, có một thiếu niên mặc áo lam đã đứng ở trên bậc thang thứ ba, sắc mặt hắn vẫn như thường, không lộ ra chút cảm giác khó chịu nào.

Không hề nghi ngờ, thiếu niên áo lam lập tức này trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.

Giang Sở chỉ liếc qua một cái sau đó không hề chú ý đến chuyện này nữa, bất kể người khác bước lên bậc thang thứ mấy thì đối với hắn đều không có bất cứ quan hệ nào. Hiện tại, hắn muốn tiếp tục đi, liền nhất định phải nghĩ cách đả thông Tinh Hải.

Giang Sở trầm mặc một lát, rồi đặt tay lên trúc kiếm tiếp tục bước lên Tinh Vân thê.

Thất bại? Từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã hiểu rằng, một người Tinh Hải bế tắc muốn tham gia Tinh chi truyền thừa là gian nan cỡ nào, nếu chút áp lực này mà không chịu được thì căn bản không cần tới đây làm gì.

Muốn sáng tạo nên kỳ tích, chính mình cần phải nỗ lực cố gắng hơn, phải chịu đựng thống khổ nhiều hơn người bình thường gấp mười gấp trăm lần, thì mới có thể thành công, nếu không thì kỳ tích chẳng phải là quá rẻ mạt hay sao?

Lau vết máu ở trên khóe miệng, Giang Sở càng ngày càng kiên định, thông qua từng độc tác rất nhỏ để giảm thiểu áp lực trung kích của tinh lực, nhằm cưỡng ép thân thể của mình thích ứng với loại trùng kích này.

Ở đằng xa, ánh mắt Hải Lan nhìn lên người Giang Sở một lát, nhưng rốt cuộc vẫn thở dài một hơi. Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai giờ phút này Giang Sở đang phải chịu đựng áp lực cùng thống khổ như thế nào, cũng chính bởi vì hiểu rõ nên hắn càng ngày càng cảm thấy đáng tiếc cho Giang Sở.

“Tạo hóa trêu người a…”

Nghị lực như vậy, ý chí như vậy, còn có cảm nhận tinh lực ưu tú như vậy, nếu như không phải Tinh Hải bế tắc, Hải Lan hoàn toàn có thể kết luận sau này Giang Sở chắc chắn dễ dàng bước vào Ngưng Tinh cảnh, thậm chí là đột phá Ngưng Tinh cảnh, trở thành cường giả chân chính.

Đáng tiếc, Tinh Hải bế tắc gần như đã hủy đi hết thảy hi vọng.

Ông trời cho hắn nhiều đãi ngộ tốt như vậy nhưng đồng thời cũng cho hắn tuyệt vọng.

Hải Lan có thể lý giải loại tâm tình không cam lòng này của Giang Sở, nhưng hắn cũng không có cách nào giúp được, đường chỉ có thể tự mình đi.

Có thể tưởng tượng, trải qua thất bại lần này, thiếu niên cố chấp này sẽ phải chịu đả kích tàn khốc mức nào, Hải Lan không đành lòng khi nghĩ tới kết quả như vậy. Đáng tiếc, thương xót thì thương xót nhưng hắn có thể làm được gì đây?

Khẽ lắc đầu, ánh mắt Hải Lan lần nữa nhìn về phía thiếu niên áo lam đang dẫn đầu.

Bậc thứ năm!

Chỉ không tới mười phút ngắn ngủi, thiếu niên áo lam đã bước lên thềm đá thứ năm, thân hình hắn bắt đầu mơ hồ dần trong tinh quang, bỏ lại mọi người ở phía sau, một mình độc lập đi tới.

Thiếu niên kiêu ngạo mặc dù mặt còn vài phần non nớt nhưng phần kiêu ngạo chôn sâu ở trong xương cốt lại lộ ra rõ ràng. Cho dù là Tinh Vân thê cũng không thể làm hắn dừng lại nửa bước.

Bởi vì hắn họ Long, bởi vì từ nhỏ hắn đã kiêu ngạo như vậy rồi.

Long Ngạo!

Sự kiêu ngạo một cách vô lý nhưng hình như lại là có lý nhất.

Hắn không cần ngươi hiểu sự kiêu ngạo của hắn, ngươi chỉ cần thấy là được, bởi vì chỉ cần hắn tồn tại thì nhất định phải là người chói mắt nhất.

Chương 9: Kiếm ý toái Tinh Hải

Thân thể Giang Sở run rẩy không ngừng, trong khoảnh khắc da hắn đã bắt đầu rướm máu, dường như cả người bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Vô luận thân thể run rẩy như thế nào, đôi tay Giang Sở vẫn luôn vững chãi, càng làm người ta khó có thể tin đó là lúc này hắn lại lấy trúc điêu cùng dao nhỏ từ trong người ra, như bên cạnh không có ai bắt đầu khắc trúc.

Giống như ngày xưa ngồi ở bên ngoài rừng trúc, lúc này đây, vô luận là tinh quang đầy trời hay là người xung quanh đều không thể làm cho Giang Sở chú ý, như thể toàn bộ thiên địa chỉ còn lại có một con dao nhỏ cùng trúc điêu sắp hoàn thành.

Tay của Giang Sở rất ổn định, cũng rất chậm, mặc dù da trên người đã bắt đầu nứt ra nhưng hắn cũng chưa từng nháy mắt một cái. Điều này thậm chí làm cho người ta hoài nghi hắn có phải đã hoàn toàn mất đi cảm giác đau rồi hay không.

Bước lên bậc thứ ba, Ngụy Nguyên có thể cảm nhận được rõ ràng tinh lực trong cơ thể mình đang tăng lên với tốc độ khủng khiếp, nàng rốt cục cũng thở phào một hơi. Theo bản năng nàng quay đầu lại nhìn phía sau, vừa vặn nhìn thấy Giang Sở đang khắc trúc.

Trong nháy mắt, trái tim của Ngụy Nguyên không tự chủ được run lên một cái.

Nàng không thể hiểu nổi, vì cái gì mà lúc này Giang Sở còn có tâm tư khắc trúc, chẳng lẽ khắc trúc đối với hắn có ý nghĩa đặc biệt nào đó?

Lúc ở trên xe ngựa rời khỏi Sở quận nàng đã hỏi về vấn đề này một lần rồi, đáng tiếc lúc đó Giang Sở chưa có trả lời. Mà giờ khắc này nàng muốn hỏi nhưng không có cơ hội nữa.

Mặc dù biết rõ với Tinh Hải bế tắc, vô luận Giang Sở cố gắng như thế nào thì cũng không có bất cứ thành quả gì nhưng Ngụy Nguyên lại luôn có một loại cảm giác nào đó khó nói ra lời. Hình ảnh Giang Sở chăm chú khắc trúc làm cho người ta có một loại cảm giác cực kì thần bí, khó có thể hiểu rõ được.

Cũng có không ít người chú ý tới Giang Sở giống như nàng, nhưng họ chỉ vội vàng nhìn lướt qua sau đó liền không thèm để ý tới nữa, thậm chí ngay cả cười nhạo cũng không thèm.

Theo thời gian trôi qua, sau nửa canh giờ, tại bậc thứ nhất cũng chỉ có một mình Giang Sở ở đó mà thôi.

Có thể đứng ở chỗ này, người kém nhất cũng có được cảm nhận tinh lực tam tinh, sau một đoạn thời gian thích ứng thì bậc thang thứ nhất không thể ngăn được bọn họ nữa.

Lúc này, Long Ngạo đã thình lình bước lên bậc thứ bảy.

“Thực sự đối ứng với cảm nhân tinh lực sao? Khẽ lắc đầu, trong mắt Long Ngạo hiện lên một tia khinh thường: “Đối với ta mà nói, chỉ đơn thuần cảm nhận tinh lực không thể đại biểu cho tất cả mọi thứ.”

Tay dùng sức tóm một cái, lòng bàn tay Long Ngạo bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy nhỏ, trong nháy mắt, một lực hút khủng khiếp bỗng nhiên bộc phát, tinh lực xung quanh cơ hồ dùng tốc độ gấp mười lần bình thường vọt tới người Long Ngạo. Trong phút chốc, toàn bộ cánh tay Long Ngạo đều bị bao phủ bởi tinh quang, nó gần như biến thành trong suốt. Tinh quang lóng lánh tỏa ra một loại lực lượng mạnh mẽ làm cho người ta say mê.

“Thanh Long tí!”

Ánh mắt Hải Lan rơi xuống trên người Long Ngạo, ba chữ kia chầm chậm từ trong miệng hắn phát ra, sau đó hắn bất giác lắc đầu cười khổ.

Những người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng một chấp sự của Tinh điện như Hải Lan lại hiểu về Long gia rất rõ. Long Ngạo làm được thế này thì chỉ sợ tinh lực tích lũy trong cơ thể hắn đã đủ để trùng kích Ngưng Tinh cảnh. Áp chế như vậy, tiến thêm một bước cô đọng, tinh lực chắc chắn đã tích góp đến một mức độ đáng sợ. Một khi bước vào Ngưng Tinh cảnh, hắn có thể dễ dàng giết chết cường giả Ngưng Tinh cảnh bình thường chỉ trong nháy mắt.

Đương nhiên, chân chính quyết định địa vị của hắn vẫn không phải là cái này mà là…

“Oanh!”

Gần như đồng thời, một cỗ kiếm ý sắc bén bỗng phóng lên trời. Trong khoảnh khắc đó, tại bậc thứ nhất, một cỗ tinh lực đột nhiên cuốn ngược ra, tạo thành một khu vực nhỏ trống rỗng ở trên không trung.

“Đó là?”

Biến cố đột ngột này lập tức hấp hẫn sự chú ý của mọi người, ngay cả Long Ngạo đang đưa ra Thanh Long tí cũng không ngoại lệ.

Tại trung tâm của sự chú ý, con dao nhỏ trong tay Giang Sở rốt cuộc cũng hoàn thành nhát cuối cùng.

Trúc điêu trông rất sống động, yên tĩnh nằm dưới chân Giang Sở. Nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng, Giang Sở lần đầu tiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Nát!”

Bộ đồ màu xanh đã bị thấm đỏ bởi máu tươi, chỉ có đôi bàn tay kia là vẫn trắng nõn.

Giữ kiếm mỉm cười, một chữ nhẹ nhàng từ trong miệng Giang Sở phát ra, trong sát na đó, một cỗ kiếm ý khủng bố lấy hắn làm trung tâm điên cuồng tuôn ra, tạo thành một cơn lốc vô hình quấy lấy tinh quang.

“Tinh Hải…nát rồi?”

Đứng ở bậc thang thứ bảy, ánh mắt Long Ngạo hơi chăm chú, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ khó mà tin được.

Xoẹt một tiếng, Hải Lan đột nhiên nhảy lên nhìm chằm chằm về phía Giang Sở. Mặt hắn nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng sớm đã nổi lên sóng to gió lớn.

Bằng vào thực lực của mình, hắn hiển nhiên nhìn thấy rõ ràng, theo một chữ “nát” từ trong miệng Giang Sở vang lên, Tinh Hải bế tắc trên người Giang Sở đã vỡ nát trong nháy mắt. Chỉ trong một hơi thở Hải Lan đã có thể cảm ứng được trên người Giang Sở xuất hiện sóng chấn động tinh lực nhàn nhạt, mặc dù yếu ớt nhưng nó chứng tỏ từ giờ khắc này Giang Sở đã có thể ngưng tụ tinh lực rồi.

Đó là việc gây chấn động như thế nào a?

Chỉ có cường giả Toái Tinh cảnh ra tay mới có thể đả thông Tinh Hải, vậy mà một thiếu niên bằng vào lực lượng của bản thân đã mạnh mẽ đánh nát, nếu không phải tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy thì ai có thể tin, ai dám tin?

Trong nháy mắt, trong đầu Hải Lan đột nhiên hiện lên ánh mắt bình tĩnh của Giang Sở khi hắn nói cho Giang Sở biết chuyện không có khả năng tu luyện tinh lực.

Chẳng lẽ từ khi mới bắt đầu hắn đã có ý nghĩ đánh nát Tinh Hải, thậm chí hắn đã nghĩ mình chắc chắc có thể làm được?

“Phốc!”

Lại phun ra một bụm máu tươi nữa, sắc mặt Giang Sở vẫn không biến hóa chút nào, tay đang giữ kiếm hơi giơ lên, kiếm ý theo đó mà thu lại. Song, khi tinh lực từ trên không trung một lần nữa rơi xuống đánh vào Giang Sở, tinh lực dồi dào không còn cách nào tạo ra nửa điểm thương tổn cho Giang Sở nữa, tất cả đều bị nuốt vào.

Chỉ hơn mười hơi thở, tinh lực yếu ớt trên người Giang Sở đã từ từ trở nên rõ ràng. Thậm chí khí tức trên người hắn so với những người kia cũng không thua kém là bao.

Cảm nhận cửu tinh!

Khi Tinh Hải bế tắc bị đánh nát thì năng lực cảm nhận tinh lực khủng bố của Giang Sở triệt để thể hiện ra, tiềm lực kinh khủng đủ để làm cho bất cứ ai biến sắc.

Một bước!

Từ khi bắt đầu bước lên Tinh Vân thê, rốt cuộc Giang Sở cũng bước ra bước thứ nhất, một bước, chính là một bậc thang!

Trong một bước đó, tinh lực xung kích đột nhiên tăng lên gấp đôi, nếu như lúc ban đầu thì Giang Sở chắc chắn đã bị tinh lực đánh bay ra ngoài, thậm chí thân thể có lẽ trực tiếp bị vỡ nát, nhưng lúc này hắn lại như đi dạo trên sân vắng. Cảm giác đó cũng chỉ có Long Ngạo khi nãy mới có thể so sánh cùng.

Hai bước!

Giang Sở hầu như không hề dừng lại, hắn liền bước ra bước thứ hai.

“Kiếm Ý toái Tinh Hải” Yên lặng nghiền ngẫm một chút mấy chữ này, Long Ngạo hơi nhíu mày, trong mắt hắn loé lên một tia tinh mang. Lần đầu tiên trên mặt Long Ngạo xuất hiện vẻ nghiêm túc, hơi suy tư một thoáng, không biết suy nghĩ vấn đề gì mà hắn lại thu hồi bước chân đang chuẩn bị bước ra.

So với Long Ngạo, những người khác càng là không chịu nổi.

Từ một tiểu tử Tinh Hải bế tắc bỗng nhiên biến thành một thiên tài cấp yêu nghiệt, tất cả mọi chuyện thực sự biến đổi quá nhanh, nó hoàn toàn không người ta có chút thời gian chuẩn bị tâm lý nào.

Nói cá chép hóa rồng sợ rằng cũng chẳng quá

Trước đó không ai nghĩ sẽ có kỳ tích xuất hiện, vậy mà lúc này kỳ tích lại hiện ra một cách trần trụi trước mặt mọi người, quả là trời xanh trêu ngươi. Những lời nói trào phúng, châm biếm lúc trước giờ lại biến thành những tiếng bạt tai vang dội.

Nếu như Giang Sở là một kẻ thù dai thì lúc này hắn hoàn toàn có thể cười nhạo lại tất cả. Nhưng đáng tiếc Giang Sở cũng không có thù dai, hoặc là nói những người này không đủ tư cách để cho hắn thù dai.

Tuy nhiên Lâm Bân lại không nghĩ vậy…

Nghĩ đến lúc trước mình sỉ nhục Giang Sở như vậy, trong nội tâm Lâm Bân không khỏi có chút phát lạnh, người như vậy, một khi vươn mình lên thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì đối với Lâm Bân hắn.

Nhưng bây giờ hắn có thể làm gì? Hắn chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Tâm trạng tốt đẹp khi bước lên bậc thứ ba hồi nãy của Lân Bân biến mất hoàn toàn trong nháy mắt.

Trong chốc lát, Giang Sở bước ra bước thứ ba, cũng là tương ứng với bước lên bậc thứ ba.

“Giang Sở…” Ngụy Nguyên hơi do dự một chút nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng, mặc dù lúc này mở miệng chẳng thích hợp chút nào.

“Đại tiểu thư” Vẻ mặt Giang Sở không hề thay đổi, giống như hắn hoàn toàn không nhớ những hành động trước đó của Ngụy Nguyên khi hắn bị phán định Tinh Hải bế tắc.

Giọng nói Giang Sở vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn ôn hoà như cũ, nhưng sự ôn hoà này khiến cho Ngụy Nguyên có cảm giác không biết phải làm sao, nàng không biết phải đón nhận nó như thế nào.

Ngụy Nguyên cười khổ một cái rồi tránh ra một bước, những lời nói nàng đã chuẩn bị đành phải nuốt trở lại.

Tay Giang Sở vẫn đặt ở trên kiếm trúc, hắn mỉm cười nhàn nhạt rồi bước qua, bất kể Lâm Bân hay là Ngụy Nguyên đều không thể để cho hắn dừng chân lại lâu hơn được.

Cũng không có nói chuyện quá nhiều nhưng trong khoảnh khắc Giang Sở bước đi qua người mình, Ngụy Nguyên có thể hiểu được, chút tình cảm lúc trước giữa hai người cũng đã kết thúc theo bước chân đó. Hoặc nói theo một cách khác, nó đã kết thúc từ cái ngày nàng để Giang Sở một mình từ trong đám người rời đi rồi.

Ảo não? Hối hận?

Cảm xúc này đáng lẽ phải có, nhưng bây giờ Ngụy Nguyên lại không có, trong lòng nàng chỉ có cảm giác thất lạc, mất mát khó nói thành lời.

Giang Sở đi rất chậm, mỗi một bước chân đều cách nhau khá lâu, tinh lực trên người càng nồng đậm hơn khi hắn bước ra mỗi một bước.

Thân thể Giang Sở giống như là một khối bọt biển cực lớn, điên cuồng hấp thu tinh lực đang không ngừng trùng kích tới.

Từ bậc thứ nhất đến bậc thứ bảy, tổng cộng Giang Sở bước ra sáu bước, mà sáu bước này vừa tròn một canh giờ.

“Còn có nửa canh giờ”

Ngay lúc Giang Sở đạp lên bậc thứ bảy thì Long Ngạo rốt cục mở miệng, bên trong giọng nói lạnh như băng ẩn chứa sự kiêu ngạo không thể che giấu. Mặc dù Giang Sở đã thể hiện ra tiềm lực cùng thực lực đáng sợ như thế nhưng điều đó cũng chưa hề làm cho sự kiêu ngạo của Long Ngạo giảm đi chút nào.

“Ngươi đang chờ ta?” Giang Sở trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng mở miệng.

“Ngươi là một đối thủ không tồi, ta cho ngươi một cơ hội để bại dưới tay ta”. Lẳng lặng nhìn Giang Sở, Long Ngạo thản nhiên nói: “Một cơ hội công bằng.”

Dùng cảm nhận thất tinh đánh bại cảm nhận cửu tinh, đây có phải là một chuyện hết sức thú vị, rất đáng để kiêu ngạo không?

Long Ngạo rất kiêu ngạo, kiêu ngạo không cần bất kỳ lý do gì .

Cho nên, hắn cho rằng Giang Sở nên lấy làm cao hứng vì có tư cách làm đối thủ của hắn, càng phải vui lòng nhận lời thách đấu đó.

Chương 10: Thế thì sao?

Vinh quang.

Tất cả mọi người đều cho rằng việc có thể để Long Ngạo để ý rồi khiêu chiến như vậy vốn đã là niềm vinh quang. Nhất là một khắc trước, Giang Sở còn là một tiểu nhân vật không tiếng tăm, hắn nên quý trọng cơ hội như vậy, thậm chí là mừng như điên mới đúng.

Giang Sở gật gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi trên bậc thang như chưa xảy ra việc gì.

Hành động này lập tức khiến Long Ngạo nhíu mày, một lần nữa nhắc nhở: “Còn nửa canh giờ nữa.”

“Ta biết rồi.” Giang Sở trả lời, không hề có ý đứng dậy, trong lúc hô hấp, tinh lực nhanh chóng tụ vào trong cơ thể làm lóe lên hào quang màu lam nhạt.

“Ngươi nghe không hiểu à?” Sắc mặt trầm xuống, Long Ngạo lạnh giọng nói: “Ta đã chờ ngươi ở đây được một canh giờ rồi.”

“Ngươi đang khiêu chiến ta ư?”

“Không phải là khiêu chiến, ta đang cho ngươi một cơ hội bại dưới tay của ta.” Long Ngạo phản bác, khiêu chiến là việc kẻ yếu làm với kẻ mạnh, Long Ngạo không cho rằng Giang Sở có tư cách để cho hắn đi khiêu chiến, khác biệt trong đây nhất định phải nói rõ ràng.

“À.” Giang Sở thành thật gật đầu. “Cảm ơn ngươi, nhưng ta không cần cơ hội này.”

Lời vừa dứt, Giang Sở liền cúi đầu xuống và không thèm để ý.

“…”

Đối với câu trả lời mà Giang Sở có thể nói ra, có người phán đoán các khả năng khác nhau, nhưng không ai ngờ Giang Sở sẽ dùng phương thức hời hợt như thế này để từ chối. Điều này khiến người ta vô cùng tức giận mà cũng có thể làm cho người ta vì nó mà chán nản nhất. Đây giống như việc đánh ra một quyền nặng tựa ngàn cân mà đối phương lại đột nhiên biến mất. Một quyền này đánh vào không khí, để người ta ức hộc máu.

“Lấy kiếm ý đánh nát Tinh Hải, lại có cảm nhận cửu tinh, ta vốn tưởng ngươi cũng là một nhân vật. Không ngờ ngươi lại nhát gan như thế này, quả là khiến người ta thất vọng.” Hừ lạnh một tiếng, Long Ngạo ngẩng đầu lên, khinh bỉ nhận xét. “Loại người như ngươi không xứng làm đối thủ của ta.”

Long Ngạo cũng không có hạ thấp giọng, cho nên câu nói này đều truyền vào tai của tất cả mọi người xung quanh một cách rõ ràng. Đây chắc chắn sẽ tạo thành một cỗ áp lực hướng tới Giang Sở, hoặc có thể đây vốn là một cách mà Long Ngạo dùng để ép Giang Sở.

“Thế thì sao?” Giang Sở xòe tay ra và nhìn Long Ngạo, hắn vô cùng nghiêm túc hỏi ngược lại.

Nhìn bề ngoài, Giang Sở dường như không có sự kiêu ngạo như Long Ngạo, nhưng lúc hắn chân chính gặp Long Ngạo, ngươi mới phát hiện rằng hắn còn kiêu ngạo hơn.

Hắn không muốn mượn danh tiếng của ai để lên ngôi, cũng không lấy việc làm đối thủ của ai mà đắc ý, người khác châm biếm và giễu cợt thì có liên quan gì đến hắn? Lúc Tinh Hải bế tắc, hắn không thèm để ý tới việc bị người ta xem thường, hiện tại dù đã là một trong những người nổi tiếng nhất ở đây, hắn cũng sẽ không đắc ý vênh váo. Hắn càng sẽ không quan tâm tới việc Long Ngạo nhìn hắn như thế nào, có coi hắn là đối thủ hay không.

Dù Long Ngạo đã kiêu ngạo đứng ở đây đợi một canh giờ chỉ để phân thắng thua với hắn, nhưng… Thế thì sao? Có lẽ câu trả lời và hành động như thế này sẽ bị người khác coi là giả vờ tinh tướng, nhưng vẫn câu nói đó, thế thì đã sao?

Giang Sở ngồi ngay ở đó, ngưng tụ tinh lực và tu kiếm.

Ngón tay hơi run lên một lúc, trong lòng Long Ngạo cuối cùng cũng cảm giác thất bại lần đầu tiên từ khi sinh ra. Khi một kẻ kiêu ngạo gặp phải một kẻ còn kiêu ngạo hơn hắn, sự đả kích mà hắn phải chịu chắc chắn là gấp đôi.

“Ngươi rất là thú vị. Chúng ta sớm muộn sẽ có ngày giao thủ.” Lặng im nhìn Giang Sở, Long Ngạo nghiêm túc nói. “Ta chờ ngươi ở phía trên.”

Dứt lời, Long Ngạo không còn lưu luyến gì mà cất bước bước lên bậc thứ tám. Hư ảnh thanh long ở trên tay phải phát ra một tiếng gầm giận dữ, cứng rắn đem tinh lực đầy trời xé ra một lỗ hổng, cắn nát tinh lực đang rơi xuống rồi nhanh chóng nuốt vào trong tay phải.

Trên lý luận thì cảm nhận thất tinh chỉ có thể bước lên bậc thứ bảy, nhưng đây cũng không phải chắc chắn. Hiện tại, Long Ngạo không ngờ lấy phương thức này nói cho tất cả mọi người rằng hắn có thể phá vỡ quy tắc. Dù hắn chỉ có cảm nhận thất tinh cũng tuyệt đối sẽ không kém người có cảm nhận cửu tinh như Giang Sở, thậm chí còn mạnh hơn.

Vào lúc này, đối với Giang Sở mà nói thì những việc trên đều không quan trọng rồi.

Quan trọng chính là hắn phải tận dụng hết khả năng, mượn cơ hội này để ngưng tụ tinh lực.

Bước lên bậc thứ bảy, Giang Sở đã có thể cảm nhận rõ ràng, bắt đầu từ chỗ này tinh lực xung kích đã hoàn toàn bất đồng. Đó không phải chỉ đơn giản là một loại tăng gấp bội về số lượng nữa mà là chân chính thay đổi về bản chất.

Kiếm ý đánh nát Tinh Hải, một đường chiếm đoạt tinh lực một cách điên cuồng, nhìn thì giống như đề thăng rất là nhanh nhưng căn cơ nhất định sẽ bất ổn. Nếu tiếp tục như vậy, có lẽ dựa vào ý chí mạnh mẽ và cảm nhận cửu tinh, Giang Sở cũng có thể lên đỉnh. Nhưng đó lại không phải là kết quả mà Giang Sở muốn.

Giang Sở nhìn thấy rất rõ ràng, cái gọi là thí luyện Tinh Vân thê, bản thân nó chính là một cơ hội tuyệt hảo để rèn luyện tinh lực, chỉ có dốc hết sức mượn cơ hội này nâng cao thực lực mới là quan trọng nhất. Tranh chấp danh dự gì đó với người khác căn bản chỉ là hành động theo cảm tính, trừ việc được một cái hư danh ra thì không hề có chỗ tốt nào cả.

Mục đích của Giang Sở rất rõ ràng, cho nên dù ai nghĩ thế nào, hắn vẫn cứ khoanh chân ngồi đây, không ngừng chuyển hóa tinh lực để củng cố cảnh giới.

Khác với tất cả mọi người, Hải Làn càng thêm tán thưởng Giang Sở. Biết tiến thoái, hiểu được mất, dù là đối mặt Long Ngạo cũng chưa từng mất đi bình tĩnh, sáng suốt làm ra lựa chọn thích hợp nhất, thiếu niến như vậy chính là viên ngọc thô tốt nhất, mài dũa thêm một chút liền có thể trở thành một viên ngọc đẹp.

Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, Long Ngạo thuận lợi đi lên đến đỉnh. Lâm Bân và Ngụy Nguyên không hề bất ngờ đã dừng lại tại bậc thứ năm, dù Ngụy Nguyên đã bước ra được một chân hướng đến bậc thứ sáu nhưng mãi vẫn không thể chân chính bước lên.

Về phần Giang Sở, hắn vẫn ngồi mãi ở trên bậc thứ bảy đến khi chỉ còn lại một phút cuối cùng.

Lúc Giang Sở đứng lên, tinh lực ngưng tụ được đã hòa lẫn vào với kiếm ý. Một tay cầm kiếm, trong mắt hắn tỏa ra một tia tinh mang óng ánh, làm người ta không dám nhìn gần.

Không hề nghi ngờ, Giang Sở vừa đứng lên liền một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người.

Hai bước!

Giống như lúc trước, Giang Sở cứ bước một bước là đi lên một bậc.

Từ bậc thứ bảy lên bậc thứ chín, Giang Sở cũng chỉ bước có hai bước. Hơn nữa, hai bước này thậm chí còn là sát nhau, từ lúc đứng lên tới lúc đến đỉnh cũng chỉ mất mấy hơi thở mà thôi.

Chấn động!

Hai bước tuy đơn giản, nhưng đối với những người khác mà nói, đây chắc chắn là một loại chấn động mạng tính lật đổ. Phải biết rằng, mặc dù chỉ là hai bậc, nhưng khác biệt trong đó lại là một trời một vực. Muốn yên ổn chịu đựng loại áp lực từ tinh lực đó, nhất thiết phải có thời gian để thích ứng. Đến ngay như Long Ngạo cũng mất gần nửa canh giờ mới bước hết được hai bậc cuối cùng. Việc đó cũng đã đủ để mọi người thán phục rồi.

Mà hiện tại, Giang Sở không ngờ chỉ mất có mấy hơi thở.

Tích lũy lâu rồi dùng một lần!

Tới giờ phút này mới có người phản ứng, ngồi ở trên bậc thứ bảy cũng không phải là do lực lượng của Giang Sở chỉ có vậy, mà là hắn dùng phương thức này để tích lũy lực lượng nhằm bước nốt hai bậc cuối cùng trong nháy mắt.

Mặc dù Giang Sở không đồng ý so tài với Long Ngạo, nhưng hai bước cuối cùng này lại đã dùng một loại phương thức khác để nêu ra đáp án.

Long Ngạo có thể lên đỉnh trong thời gian ngắn như vậy sao?

Nhìn Giang Sở, tay của Long Ngạo bỗng nắm chặt lại, trong mắt một lần nữa hiện lên chiến ý không thể khống chế.

“Thử thách đầu tiên… Kết thúc!”

Không để ý đến tâm tình phức tạp của mọi người, tiếng của Hải Lan vẫn vang lên đúng hạn, không sai một giây.

Trong nháy mắt, tinh quang đầy trời lập tức từ từ biến mất, thềm đá lại là thềm đá bình thường, không còn có cảm giác thần bí và mờ ảo đó nữa. Song, khoảng cách của mọi người trên thềm đá lại vẫn rất là gai mắt.

“Người thông qua mau chóng nhập điện. Những người khác giải tán.”

Hải Lan vẫy tay một cách thản nhiên, một nửa số người đứng ở cuối thềm đá đột nhiên bị một cỗ tinh lực nhẹ nhàng nâng lên rồi đưa khỏi thềm đá, đồng thời cũng tuyên bố kết quả của lần thử thách này.

Không hề nghi ngờ, chú ngựa ô Giang Sở đã trở thành ngôi sao mới chói mắt nhất, thậm chí có xu thế vượt quá Long Ngạo.

Nếu như từ lúc bắt đầu, mọi người đối với việc Giang Sở có thể đánh nát Tinh Hải rồi cá mặn xoay mình còn có chút ghen ghét, thì bây giờ số người này chắc chắn đang nhanh chóng giảm xuống.

Khi mà khác biệt lớn tới một trình độ nhất định thì đến cả ghen ghét cũng cần phải có tư cách mới được.

Đương nhiên, trong này không bao gồm Lâm Bân. Mặc dù hắn chưa mở miệng, nhưng khuôn mặt u ám đã để lộ ra sự tức giận của hắn. Lâm Bân thậm chí còn hơi chán nản, mình vì sao không giết quách Giang Sở từ trước, để giờ đây phải rơi vào thế bị động như thế này.

Không biết là nghĩ tới cái gì, Lâm Bân lại một lần nữa nhìn vào mấy tên trông rất tầm thường ở trong đoàn người.

Tất nhiên nếu để Ngụy Nguyên chú ý tới, nàng sẽ phát hiện ra, không ngờ người mà Lâm Bân nhìn lại là người của Trương gia.

Nhìn Giang Sở một cái, Long Ngạo im lặng quay người dẫn đầu bước vào Tinh Điện.

So với những người khác, hắn vô cùng rõ ràng, cuộc so tài ở trên Tinh Vân thê lần này hắn cuối cùng vẫn kém một bậc.

Có lẽ nếu dốc hết toàn lực, hắn cũng có thể nhanh chóng lên đến đỉnh trong thời gian ngắn, nhưng tuyệt đối không thể làm hời hợt giống như Giang Sở được. Cho dù hắn có thiên phú và các thủ đoạn khác để bù đắp, nhưng cảm nhận cửu tinh và thất tinh dù sao vẫn còn có khác biệt. Dù không muốn thừa nhận, Long Ngạo cũng rất rõ ràng là mình đã thất bại một lần.

Nhưng như vậy thì cũng không nói lên điều gì.

Thứ có thể chân chính xác định thực lực và tiềm lực cũng không phải cảm nhận tinh lực, cho dù kém một bậc ở trên Tinh Vân thê thì cũng không sao.

Tinh chi truyền thừa tiếp theo đây mới thật sự quyết định tất cả.

“Lần sau ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

Hai tay nắm chặt, trong mắt Long Ngạo vẫn tràn đầy sự kiêu ngạo như lúc trước.

Nguồn: http://truyendich.com/

  Xác nhận miễn phí và không có mã độc - Thanh Trung.
  Không phải lúc nào máy bạn cũng có thể chơi được hết game tại blog. Hãy bấm "Thích & Chia sẻ" để bạn bè biết đến, có bạn cùng vui.
  Nếu vào link bị giới hạn 24 giờ thì các bạn chỉ việc đăng nhập tài khoản Google Drive là có thể tải bình thường. Thấy link tải lỗi (404), báo ngay dưới bình luận để được sửa link nhanh nhất. Cảm ơn!
  Trình duyệt của bạn: Mozilla/5.0 AppleWebKit/537.36 (KHTML, like Gecko; compatible; ClaudeBot/1.0; +claudebot@anthropic.com)
Bình luận
Nội quy: Hãy bình luận có văn hoá, không dùng ngôn ngữ teen. Những bình luận vi phạm sẽ bị xoá và cấm bình luận vĩnh viễn. Cám ơn!

Bạn phải đăng nhập hoặc đăng kí để gửi bình luận.
Bạn cũng có thể tham gia diễn đàn YA4R.NET để được hỗ trợ nhanh hơn!

Không có bình luận nào!






Có thể bạn thích?
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 4]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 4]

Thanh Trung 3104 0 21:41 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 7]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 7]

Thanh Trung 2723 0 21:57 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 5]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 5]

Thanh Trung 3006 0 21:46 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 1]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 1]

Thanh Trung 5098 0 21:24 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 3]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 3]

Thanh Trung 3246 0 21:34 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 6]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 6]

Thanh Trung 3818 0 21:49 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Tìm kiếm